Mạng trực tuyến

Con Ly Na lại thích ngồi một mình nghe mưa và gặm nhấm kỉ niệm. Dạo này nó đang cố tìm lại một ánh mắt. Mắt ai?

Hồng Dương thì lại đâm ra sợ mưa. Đúng là “chim sợ cành cong”, các cụ nói cấm có sai.

Chẳng liên quan gì tới mưa, Mai Phương hết kêu mệt, chán lại quay sang tỉ tê về chuyện chị em nhà nó. Đúng là bọn con gái, phức tạp quá thể!

Thằng ghẻ bị điên thật rồi. Có chuyện gì? Lạy Chúa cứu rỗi cho cái cách diễn đạt bùng nhùng như đám tơ lòng của một kẻ đang khô héo vì tình yêu. Chả mấy ai hiểu nổi nếu không đọc lại 10 lần những gì nó viết.

Cái chết như một cơn gió lạnh thổi qua làm người ta rùng mình trong phút chốc. Sự tồn tại vất vưởng giống như một cơn đại hạn vô hạn làm người ta quằn quại, khô héo, teo tóp.

Muốn ngủ thật nhiều để bớt đi thời gian dành cho nỗi nhớ. Nhưng mỗi lúc tỉnh dậy sẽ càng thấy khoảng trống được nới rộng, khoét sâu hơn.

Sẽ chẳng có gì là điên rồ nếu phải đi 200 cây số nhân đôi để có được một vòng ôm nghẹt thở, một nụ hôn sâu tận đáy phổi và đôi lời thì thầm ấm áp…


Chuyên mục:

4 bình luận

  1. Có cơn gió thoảng lan mùi hoa sữa
    Giật mình như mơ
    Hà Nội vào thu?
    Từ bao giờ không còn “nồng đặc” nữa
    giờ là nồng… nàn mà đặc.. nhớ, đặc… thương?
    Ở nơi xa kia mùi hoa có vấn vương
    Mỗi vòng xe từng sớm mai trên phố?
    Mỗi nếp áo khi chiều về xuống chợ?
    Và mỗi ánh đèn trong khung cửa ban khuya?
    Hương thơm này có phải Gió đem chia
    Cùng thương nhớ cho vơi đầy theo gió
    Có chăng là lòng ta Gió tỏ
    Hay là…
    người có nhắn gì với Gió cho ta?

  2. — Tớ không thích hoa dạ hương. Nó đặc quá.
    — Còn tớ thì không thích hoa sữa vì nó nồng quá.

    — Bây giờ người ta lại thấy là mình cũng thích hoa sữa Hà Nội.
    — Ừ. Người ta cũng vậy.

    Lâu rồi chúng mình không có có cơ hội bất chợt nhận ra là mình đang đạp xe trong hoa sữa. Lâu rồi những chiếc ghế đá không được hai người ủ ấm giữa mùa đông. Lâu rồi không gặp lại cái buổi chiều đạp xe vòng quanh thành phố…

    Nhưng hôm nay, anh bỗng thấy sống mũi mình cay cay và kịp đưa tay chặn lại những giọt nước đang muốn trào qua khoé mắt…

  3. Những gì tớ viết, cầu Chúa hiểu cho con. Tớ coi chúng như một đám khói, tớ xả để cho mọi bức bối tơ vò kia quằn quại chết. Hồi xưa đã vậy rồi anh cu chàng ạ, còn bây giờ, hình như hết cách chữa.

    Đó không phải là một số mệnh đâu, chẳng qua, cái bệnh ấu dại đã trưởng thành vậy.

    May ra là tớ không điên rồ đến mức quên mất những gì đã viết và tự hiểu lấy.

    Nếu không tin, xin vô “Nhật kí cũ kĩ”. Một topic rỉ hen của tớ. Hồi 19, tớ đã 55 tuổi mất tiêu.

    Ước vọng của tớ là bám đít một ai đó, chẳng hạn Balzac hở? Không, ông này mãi đến dăm năm gần chết mới có vợ!

    Vậy tớ chẳng biết nhìn vào đám khói nào để “hít”. Nên, tự bơi bơi vậy…Đời xô tớ đi vào trong bể kia tục trần và văn chương mộng mị chăng. Tớ xin thông báo, tớ sợ nhất cái câu “Những kẻ lười bao giờ cũng ôm đồm một đống dự định”!

    Trong này cũng nghe mùi hoa sữa, và một lần kia vấn vương…

  4. Mạn phép gửi thêm một chút tâm tư nữa nhờ cái bờ-lốc này tẹo nhé!
    Nhân một bữa thèm ăn khoai luộc, mình đã làm một điều rất có lỗi với tác giả bài Hương Thầm. Nhưng mình xin hứa sẽ không có bất kỳ hành động trục lợi nào ngoài muợn tạm vần điệu chút thôi…

    HƯƠNG KHOAI LUỘC (swuýt…)

    Khung cửa số hai nhà cuối xóm
    Chỉ có chấn song nên không khép bao giờ
    Đôi bạn ngày xưa thụi nhau gần chết
    Bây giờ nhớn rồi nên tập tành… cưa

    Giấu một củ khoai trong… túi quần tây
    Cậu bé (nhảy) cà tưng sang nhà hàng xóm
    Sao nóng quá trời tưởng không chịu nổi
    Khoai vừa chín trên nồi mày nóng thế khoai ơi

    Thề có chết ai nào dám nói
    Khoai thì vừa thơm cho trào nước miếng
    Cậu bé như củ khoai luộc chín
    Nhờ hương thơm nói hộ tình yêu

    (Dưng mà) Cô bạn ăn sao chả nói điều chi?
    (À)Cô mải ăn, nên chả nói được gì!
    Chỉ nồi khoai giấu mẹ vẫn vơi đi
    Vào trong (túi) quần khoai hiểu mối tình si…

    Mong bờ-lốc chủ nhân đừng delete bài này nhe, cảm ơn rất chi là vô cùng nhiều 🙂

Bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.