Nguỵ biện

GẤP MÀN

— Dậy rồi mà sao không gấp màn đi. Để lùng bùng như cái vó tôm. Lười quá thể!

— Không phải là tôi lười mà, trái lại, tôi đang chứng tỏ sự chăm chỉ của mình.

— Chăm chỉ?

— Đúng thế. Anh biết đấy, mọi người thường rất lười mắc màn. Nếu tôi gấp màn đi thì sẽ không ai biết rằng tôi đã mắc cả.


Chuyên mục:

,

3 bình luận

  1. Ảnh đại diện Anonymouse
    Anonymouse

    Khờ khờ, đấy một truyện ngắn hài thế này có phải ý nghĩa với đời hơn không. Mấy cái truyện mất nhân tính ở trên kể làm gì, vì…ai cũng biết nhưng chẳng làm thế nào khác được, bản chất kinh tế mà.
    Nghĩ nhiều lại thêm sầu.

  2. Có ai nhắn giùm không nhỉ? “lười gấp màn” ơi! Nếu không gấp thì mắc làm gì lại phải dỡ màn xuống? Cứ treo màn trên đầu thôi, lại còn đỡ phải cãi nhau…
    Tối qua mệt quá ngủ như chết, sáng nay dậy muộn mất… nửa tiếng (7h30) giờ làm. Cuống cuồng lên phòng làm việc nhưng vì mấy hôm nay đang có hội thao nên sếp chả nói gì. Hú vía! Vội vội vàng vàng chạy đi chạy lại… Chỉ có một chút để vào đây ngó nghía thôi…

  3. :)) Có khi cả chăn ông anh cũng chả gấp nốt mà gọi là “đá” nó vào một góc! =))

Bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.