Tình trạng sử dụng với phong cách và năng lực

Liệu có thể lấy căn cứ chính là tình trạng sử dụng từ ngữ nước ngoài trong phát ngôn (bao gồm cả khi nói và viết; và ở mọi phong cách: Từ phong cách khoa học đến phong cách khẩu ngữ,…) để kết luận về phong cách (xét ở khía cạnh tâm lí học) và năng lực ngôn ngữ (chủ yếu là ngoại ngữ và một phần là tiếng mẹ đẻ)?


Chuyên mục:

3 bình luận

  1. Căn cứ thì có thể chứ chính thì không.
    Vì sao thì là một câu trả lời sẽ dài hơn ta tưởng ít nhiều đấy. Nào, điều quan trọng ta hơi lơ đễnh ấy là đấy là phong cách nói, tất nhiên nó cũng rất quan trọng. Năng lực và phong cách, chỉ có thể ở sự sử dụng đúng, riêng, hay và có hiệu quả, thích hợp nhất. Ấy là trong những văn bản. Nghĩa là viết vậy!

  2. Tao đang bàn về phong cách xét ở khía cạnh tâm lí học cơ mà. Đâu phải là cái phong cách văn học nhà mày.

    Ờ, thì để đánh giá thì cần nhiều yếu tố, cái này chỉ là một yếu tố. Nhưng tao chủ yếu quan tâm tới khía cạnh “mốt” dùng từ nước ngoài. Vậy có thể coi là chính không?

  3. Trả lời rồi, đấy không thể là căn cứ chính. Vì sao thì cũng “định hướng” trả lời rồi, đó phải là cả một đống tạp nhạp mí lù dài dài mới mong “minh thị” được vấn đề. Vấn đề thuộc khía cạnh tâm lí học gì thế? Hay đấy là cái sự ham hố muốn chứng tỏ mình (demonstrate himself, và đấy là… tâm lí học).
    Chắc lại “bị” ai đó khoe mẽ trước mặt fỏng? Gặp Tây tha hồ nói. Lúc đông người đi cùng mà gặp Tây, tao nói: “Hi everyone, he is a Tây”. Bó chân lẫn cả…”chj”!!!!

Bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.