Hoán dụ

BIẾT MÙI

— Trời ơi, tui sắp ba mươi rồi mà vẫn chưa biết mùi tôm hùm thế nào…
— Chuyện nhỏ. 700 ngàn một kí. Mai tui lĩnh lương rồi cho bà biết liền.
— Tuyệt quá! Yêu ông xã nhất trên đời!


Hôm sau…

— Trời ơi, hấp dẫn quá!
— Thơm hông mình?
— Thơm quá trời luôn!
— Vậy về thôi mình.
— Ủa, sao đến rồi lại về luôn?
— Thì mình nói muốn biết mùi phải hông?
— Ừa.
— Thơm đúng không mình?
— Thơm, thơm lắm…
— Vậy là biết rồi đó! :mrgreen:
— Trời, muốn xỉu quá… 😥


Chuyên mục:

,

2 phản hồi

  1. Ảnh đại diện Anonymouse
    Anonymouse

    Khà khà, đọc chuyện này đệ lại nhớ một chuyện tương tự!

    Ăn không em.

    Anh và em đang đèo nhau trên phố (bằng xe đạp), qua một hàng phở, em gợi ý: “Mùi phở thơm anh nhỉ? 😀 “. Bỗng anh dừng xe đánh kít một cái rồi hỏi: “Ăn không em?”, em mừng quá: “Ăn chứ anh!”, anh cười thoả mãn:”Phanh anh mới thay mà lại!” rồi…đạp xe đi tiếp.

  2. À, tớ đang nói về “lợi ích” của phép hoán dụ, còn đấy lại là chuyện đồng âm khác nghĩa. Cũng hay 🙂

Bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.